Thực ra, em đủ lý trí để không ghen với người cũ nhưng đôi lúc với những đồng nghiệp mới, xinh xắn, dịu hiền (tuýp con gái mà anh thích), em cũng có chút hờn ghen. Những lúc đó em cảm thấy mình thật dở hơi, thấy mình sao mà giống mấy con bé phản diện trong phim Hàn Quốc. Em tự mỉm cười mình, tự chấn chỉnh, tự xua đuổi cảm giác theo em là xấu xa ấy. Lúc đó, em tự hỏi, thứ tình cảm trong em với anh là gì?
Những giấc mơ nửa đêm về sáng, ý nghĩ đầu tiên khi thức dậy, ý nghĩ sau cùng trước khi nhắm mắt chìm vào đêm, tất cả đều là anh. Anh đi vắng khỏi văn phòng, nhớ anh. Ngồi cạnh anh, cũng cảm thấy nhớ anh. Nghe triền miền những bài hát trữ tình. Em phải làm sao với thứ cảm xúc này. Em đã không nghĩ mình yêu dễ dàng đến thế. Anh chẳng giống như những hoàng tử trong các câu chuyện của em. Vậy từ khi nào anh bước vào cuộc đời em như thế?
Còn với anh, em là gì?
Một mức độ nào đó, em đủ nhạy cảm để biết anh cảm mến mình. Nhưng dường như đó là chưa đủ để anh dũng cảm nói thành lời? Đó là sự mơ hồ? Đó là kết quả của những tan vỡ trước và anh không muốn chuốc thêm một lần tổn thương nào nữa khi mà những biểu hiện của em vẫn còn xa lạ với anh? Nghĩa là em sẽ phải là người tỏ tình trước? Hay là kiên nhẫn đợi anh?
Phức tạp quá hây. Nhưng nếu mà anh không đủ dũng cảm để nói với em những gì cần nói, anh chắc không phải là mẫu đàn ông em thực sự cần rồi.
Lúc khác em lại nghĩ em nên là người chủ động (chủ động bật đèn xanh) nhưng rồi em được biết 80% con gái mà tỏ tình thì sẽ cầm chắc phần thắng trong tay. Bởi vậy, với một người đã lung lay một chút vì em, có thể em sẽ thắng. Nhưng cái chiến thắng ấy với em sao mà vô nghĩa. Trong một vài cuộc dạo chơi, em chấp nhận mình là người thua cuộc, thà làm kẻ bị động còn cảm thấy an tâm, hạnh phúc hơn gấp trăm ngàn lần. Chẳng phải khi yêu, cái mà người con gái cần nhất là sự bảo đảm, cảm giác an toàn, yêu và được yêu đó sao?
Nếu không phải vì thế thì có lẽ đến giờ em đã nhận lời rất nhiều người.

Có đôi lúc em cảm thấy sốt ruột lắm vì tại sao anh chưa nói với mình? Có đôi lúc em muốn đi thật xa, xa anh để anh cảm thấy hối tiếc, nhưng rồi lại sợ nhỡ anh quên em thật thì biết làm sao? Có đôi lúc em muốn dùng người thứ 3 để chọc tức anh, để “bẫy” anh phải phát điên lên hoặc ức chế đến mức biểu lộ với em thứ cảm xúc thật của mình. Nhưng bây giờ kiếm đâu ra người thứ 3 ấy khi mà em đã chối từ họ trước khi gặp anh và xua đuổi họ khi vừa gặp anh dù mới chỉ là yêu anh trong ý nghĩ?
Cái thứ tình cảm không định nghĩa được này, nó làm em ngộp thở, khó chịu, mặc cảm, xấu hổ, thấp thỏm, lo âu và không tập trung làm bất cứ điều gì. Nó khiến em mơ mộng và làm hỏng nhiều thứ. Còn anh vẫn cứ điềm tĩnh như thế, nhận được nhiều sự quý mến từ mọi người như thế và thỉnh thoảng, em thấy anh thật… đáng ghét trong mắt mình như thế!
Đến bao giờ anh sẽ nói yêu em? Hay chỉ là thứ cảm xúc mơ hồ từ em?
Em mệt mỏi lắm rồi. Anh biết không?
Nếu không phải em thì sẽ có người con gái khác nhưng nếu không phải em, sẽ là một thiếu sót lớn trong cuộc đời anh!
P/S: Có nhiều cách đơn giản lắm để anh thể hiện yêu thương với một người. Dũng cảm lên, nắm tay em ở một chỗ đông người nào đó. Trong đám đông sẽ không ai để ý, chỉ một mình em biết rằng có một bàn tay đang nắm chặt một bàn tay!
Đồ ngốc ah! I hate you!