19/5/14

5/19/2014 12:17:00 CH

Hãy dừng ngay việc bắt nạt người khác đi vì các bạn đã, đang và sẽ gây ra sự tổn thương rất lớn cho họ đấy!


Mình còn nhớ  khoảng thời gian kinh khủng khi mình học cấp 2... Từ cấp 1 chuyển sang cấp 2, mình vẫn mang theo cái tư tưởng ngây thơ về trường học và bạn bè. Thế nên ngày đầu tiên đi học mình đã rất sốc vì ai cũng chửi tục, đến mức mà có những từ mình còn không hiểu nó nghĩa là gì. Mình cứ cảm giác như bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Và rồi, ở cái lớp "hỗn láo" ấy, mình bị bắt nạt suốt bốn năm cấp 2 chỉ vì... có vẻ bề ngoài xấu xí.
Mình có vẻ ngoài hơi khó nhìn, da ngăm đen vì thích đi nắng nhiều, mắt một mí (nên toàn bị gọi là mắt híp), trán dô, mũi to, tóc thì xơ và người thì ốm như cây gậy. Thật ra thì mình không hề để ý đến chuyện này. Hồi cấp 1 mình cũng toàn tự nhận mình xấu xí một cách vui vẻ. Nhưng cho đến khi mình học cấp 2 thì mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Từ hồi cấp 1 mình luôn là một học sinh gương mẫu, gia đình mình cũng thuộc dạng khá giả nên mình rất vô tư vô lo và chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Lúc mới lên cấp 2, khi giáo viên hỏi bài, mình luôn luôn giơ tay trả lời hoặc lên bảng làm bài, vì vậy nên các giáo viên khá là thích mình. Cho tới khi một ngày, lúc mình trở về chỗ ngồi sau khi làm bài trên bảng, mình nghe vài giọng nói xì xầm như: "Xấu mà còn thích làm màu". Từ đó chuỗi ngày kinh khủng của mình bắt đầu. Mới đầu chỉ có một vài đứa hỏi "N ơi mày làm gì mà xấu dữ vậy?", mình tưởng tụi nó đùa nên không nghĩ gì. Cho tới khi ai cũng nói kiểu như là "Mày ăn gì mà mũi bự thế?", "Sao lại có người da đen như mày nhỉ?"..., mình chạy về nhà mà khóc như mưa, nhìn vào gương và nghĩ thì ra bấy lâu nay mình xấu tới vậy. Từ đó mình chẳng dám giơ tay phát biểu hay làm gì nổi bật. Đến cả việc thay đổi kiểu tóc mình cũng không dám làm vì thế nào bọn nó cũng chọc, kéo tóc mình rồi đè đầu mình xuống.
Từ đó, chuyện học hành của mình cũng sa sút hẳn. Biết mình học được, tụi nó chả thèm học bài, sáng nào cũng mượn vở mình chép, kiểm tra thì bắt mình phải chỉ tụi nó cho bằng được còn nếu không thì cũng đủ biết số phận mình ra sao. Vì phải đi chỉ bài cho người khác nên mình không đủ thời gian làm bài cho mình, đã thế có lần mình còn bị bắt trong giờ kiểm tra vì tội gian lận.
Bởi vì bị chê xấu nên mình đã cắt kiểu tóc che gần hết khuôn mặt, đi thì lúc nào cũng cúi mặt xuống đất. Có lẽ vì thế mà mình lọt vào tầm ngắm của mấy chị lớp trên. Mỗi ngày đi học về, quần áo mình đều hôi và dơ vì lý do họ ném hỗn hợp nước tương, tương ớt vào người mình từ trên xuống. Tất cả là vì lý do "con nhỏ đó nhìn thấy ghét". Mình còn ngồi kế một tên côn đồ, ngày nào nó cũng đánh mình vì mình không chỉ bài hoặc vì "tao thích đánh mày làm gì tao". Có một lần, nó lén đem thuốc hút, sẵn cái hột quẹt ở đó, nó châm luôn vào đầu một cái ống hút rồi chích thủng váy mình, xong nó rêu rao khắp lớp là "quần nhỏ màu cam" làm mình ức phát khóc. Trong khi mình ngồi khóc thì bọn nó cười hả hê. Những lúc như thế mình chỉ ước giá như có bà tiên như trong truyện xuất hiện và biến mình trở nên xinh đẹp. Mình cứ tự hỏi xấu xí là cái tội sao?
Bọn con gái cũng chẳng đỡ hơn bọn con trai. Vì nhà mình khá giả nên đồ dùng học tập của mình khá dễ thương, mình còn có một chiếc vòng tay rất là xinh. Bọn nó hùa vào khen rồi mượn, lúc đó mình mừng lắm vì nghĩ rằng có nhiều bạn nên mình cho mượn đủ thứ, thậm chí cả tiền. Ngày cuối tuần, cả bọn kéo qua nhà mình chơi ăn uống hả hê rồi lục tủ quần áo mình và đòi cho mượn. Những những thứ đó tới giờ mình vẫn chưa được nhận lại. Có một lần, biết mình thích một bạn trong lớp, bọn nó viết một bức thư mạo danh với nội dung: "Mình cũng thích bạn lắm, tụi mình quen nhau đi". Mình tưởng thật nên mừng lắm, cho tới khi người mình thích la lớn lên là "con nhỏ đó xấu quắc ai thèm quen" rồi cả lớp cười ồ lên, mình chỉ biết cúi đầu khóc như mưa.
Bây giờ mình đã lên cấp 3 và đang du học nước ngoài. Thế nhưng, từng lời nói của bọn họ khi xưa thì không bao giờ mình quên. Mình khuyên các bạn nếu bị bắt nạt thì nên nói với người lớn. Mình vì lúc trước quá sợ hãi nên không dám nói với ai mà nhiều lúc đã phải nghĩ tới cái chết như một cách giải thoát. Những người bạn ngày xưa đã bắt nạt mình, đa số đều đã nghỉ học. Bây giờ, mình có thấy họ trên facebook và đòi kết bạn với mình nhưng mình không chấp nhận.
Mình chẳng muốn nhớ gì về khoảng thời gian kinh hoàng ngày đó. Mọi người ở đây đối xử với mình rất tốt, mình có những người bạn thực sự. Đôi khi mình cũng bị châm chọc nhưng bây giờ thì mình đã biết tự bảo vệ mình. Vẻ ngoài mình giờ đã đỡ hơn xưa rất nhiều. Còn đối với những bạn chỉ đi bắt nạt bạn học, mình muốn khuyên các bạn hãy dừng ngay việc bắt nạt lại vì các bạn đã, đang và sẽ gây ra sự tổn thương rất lớn cho người khác đấy!

Cảm nghĩ của bạn ⤵