15/4/14

4/15/2014 03:26:00 SA

"cả nhà có thấy mẹ để bàn ủi đâu không?" Mẹ vừa dứt lời thì cả nhà bổ nhào đi tìm. Cái bàn ủi nằm ngay cạnh cái tv, nhưng mọi người lại cứ tìm đẩu tìm đâu. Bạn hiểu ý tôi chứ? ý của tôi là có những thứ ở ngay trước mặt mà chúng ta vô tình không thấy, cứ muốn tìm kiếm ở nơi xa... Tình yêu cũng vậy...


"cả nhà có thấy mẹ để bàn ủi đâu không?" Mẹ vừa dứt lời thì cả nhà bổ nhào đi tìm. Cái bàn ủi nằm ngay cạnh cái tv, nhưng mọi người lại cứ tìm đẩu tìm đâu. Bạn hiểu ý tôi chứ? ý của tôi là có những thứ ở ngay trước mặt mà chúng ta vô tình không thấy, cứ muốn tìm kiếm ở nơi xa... Tình yêu cũng vậy...



Em:

Gặp được anh giữa dòng người hối hả, gặp được anh giữa cuộc sống ngổn ngang và bộn bề. Em tìm thấy anh vội vã. Tình cảm của em dành cho anh, nó rất đơn giản và dễ chịu. Chỉ cần mỗi ngày em được thấy anh cười, vậy là em đã sạc pin đủ cho một ngày dài. Nhưng mà, đôi lúc em thấy anh vẫn xem hình anh chụp cô ấy, lòng nhộn lên 1 mớ cảm xúc ghen tuông. Rồi cũng ngồi buồn trong lòng mà chẳng bao giờ nói anh biết, ừ em biết mà anh, tình đầu khó quên.

Biết rằng vội vã yêu thương thì sẽ chẳng nhận được gì cả, cứ chạy theo anh rồi lại ngồi khóc. thế rồi em cũng buông tay anh ra, thật chẳng dễ dàng! Vì một cô gái vừa xa nhà,vừa chẳng biết dựa vào ai như em sẽ cảm thấy chơi vơi giữa Sài Gòn hối hả này lắm. Thương anh nhưng để đó. Tránh anh nhưng cũng co khi chẳng tránh được.

Ngày hôm ấy, anh lặng lẽ ngồi ở góc nhỏ highland, nhâm nhi ly cafe sữa. Anh vẫn vậy, vẫn dáng vẻ của một người đàn ông cứng cỏi. Lâu lâu lại nhếch môi cười đểu. Em nên làm gì đây? tim em đập như muốn nhảy bung ra khỏi lồng ngực? nên bước đến chào anh hay là giả tảng như không thấy?...


Anh:

Cô gái nhộn nhịp như em bước tới cuộc đời anh và làm nó xáo trộn. Anh là kiến trúc sư, chạy khắp nơi và bận trăm công nghìn việc. Em cứ sợ anh bỏ ăn lo làm, cặm cụi nấu nướng mang tận công ty anh. Em lẳng lặng nhét áo khoác vào balo anh vì sợ đêm anh về lạnh, mọi thứ đâu vào đấy em mới đi về nhà.

Anh cứ nhớ mãi hình ảnh em chạy lăng xăng trong bếp khi mải xem phim làm thịt cháy. Anh cứ nhớ mãi em mè nhèo nhõng nhẽo khoe anh cái áo em mới mua, chỉ muốn được anh khen thôi nhưng anh lại luôn mắng mỏ " em ồn ào quá àh"...Vậy mà em cứ cười thật tươi.." tít tít"

-" đã lâu không gặp. em thấy anh rồi"

Anh chạy ào ra khỏi highland. Dáo dác tìm tìm kiếm kiếm cô gái nhỏ của anh.

-" em ở đâu?"

em không trả lời.Thật sự, anh ngốc quá. anh đã làm nhiều điều khiến em buồn mà dửng dưng như không. Tới khi em đi rồi, anh mới biết bản thân anh thương cô gái nhỏ này lắm. Anh xin lỗi mà, em đừng đi, em ở đâu? anh sai rồi....





Kết:

Định mệnh cách nhau một bước chân, quan trọng là ta có bước tới hay không? vì một bước chân thì vẫn là khoảng cách mà.Như chiếc bàn ủi của Mẹ, ngay cả lúc anh dáo dác tìm tôi, anh cứ tìm đằng xa, nào hay tôi đang ở bên cạnh. Có không giữ, mất rồi rất khó tìm.

Nếu bạn là tôi, bạn sẽ cho anh cơ hội chứ?

-" em có thể nhìn thấy anh, nhưng anh sẽ không thấy em. tìm em đi, anh sẽ thấy em"

...tít tít..



Read more: http://tapchi.guu.vn/myguu/monsiunhan/tim-em-di-0Px4d3lcgrY7P.html#ixzz2ytVzwYaz

Cảm nghĩ của bạn ⤵