***
“Má thương nên gả chồng gần
Có bát canh cần nó cũng mang cho
Có con mà gả chồng xa
Trước là mất giỗ, sau là mất con”.
Đám cưới của tôi đầy một tháng ,nhưng chưa bao giờ tôi thấm thía bốn câu ca dao dân gian này.Nhà tôi đơn chiếc mà tôi theo chồng xứ lạ, để ba mẹ ở nhà cô quạnh sớm hôm,mỗi khi trái nắng trở trời, không có người chăm sóc.Ngày theo chồng tôi đã khóc rất nhiều, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.Mà cũng xen vào đó nỗi buồn xa những người thân yêu,vì kể từ hôm nay tôi phải theo chồng về xứ lạ là cầm như ít về viếng thăm ba mẹ.

Con thật lòng không muốn lấy chồng xa.
Nhưng vì chữ hiếu đành xa gia đình.
***
Nhìn những giọt nước mắt của mẹ tiển tôi theo chồng mà sao tôi thấy xót xa quá,tôi muốn chạy lại ôm chầm lấy mẹ, được tựa vào lòng mẹ, được mẹ vỗ về như ngày nào tôi còn bé.Dù đã có chồng mà nhiều lúc tôi cảm thấy mình thật yếu đuối, giống như ngày xưa luôn có sự chở che của mẹ.
Nhớ mẹ da diết quá, tôi điện thoại về hỏi thăm mẹ thì đầu dây bên kia giọng mẹ khàn khàn khó nghe.
" Mẹ đang bệnh à? "Tôi hỏi.
" Không có, con an tâm mẹ hơi sổ mũi thôi "Mẹ bảo.
Nói như vậy là mẹ giấu sợ tôi lo lắng, lòng tôi đau thấy thương mẹ vô cùng. Lúc này, tôi chỉ muốn có phép màu đưa tôi về liền bên mẹ, xem sức khỏe mẹ như thế nào.Tại mình đi lấy chồng xa.....Con thương mẹ nhiều lắm nhưng giờ con biết phải làm sao?.
***
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Nhớ cha, nhớ mẹ chín chiều ruột đau.

Sức khỏe ba mẹ ngày một yếu đi, tuổi tác cạn dần theo thời gian, như ngọn đèn dầu sắp lụi dần.Mỗi lần nghỉ tới tôi muốn khóc òa như đứa trẻ mới lớn có lắm lúc tôi ước vì mình như chưa đi lấy chồng. Được ở bên ba mẹ cả đời để chăm sóc ba mẹ tuổi xế chiều.
***
Gió thúc cội thung nhánh tùng khua rúc rắc
Nhớ cha mẹ già ruột thắt gan teo.
Nhưng rồi tôi suy nghĩ lại và nhận ra rằng, đó tất cả đã là quy luật tạo hóa,tôi cũng phải có gia đình,chăm sóc nâng niu con cái của tôi như mẹ từng chăm sóc tôi khi còn bé tới khôn lớn. Giá như tôi đừng lấy chồng xa, mà lấy chồng gần,ngày ngày tôi có thể qua chăm sóc, bầu bạn với mẹ, để ba mẹ vơi bớt nỗi cô quạnh một mình.

Con nhớ lắm bàn tay chai sạn mẹ hay vuốt tóc con,nhớ mái tóc của mẹ nhuộm màu theo thời gian.Nghỉ tới con buồn lắm, nhưng nghe lời mẹ dặn,là con gái khi đi lấy chồng con phải chăm lo cho nhà chồng,làm tốt bổn phận dâu con trong nhà, hãy nhớ nha con.
***
Thương mẹ nhớ cha như kim châm vào dạ
Nghĩ đến chừng nào, lụy hạ tuôn rơi.
Con gái yêu của mẹ.
***